80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 CHIÊU QUÂN SĂN CHỒNG


phan 9

 Nhìn trên bàn chồng chất như núi gì đó không đến ba lượt chuyển đi chỉ còn vài quyển nàng lựa ra, hắn nhịn không được cười hỏi: "Cho nên, nhiêu đó chính là công tác ta hôm nay?"

"Đúng, chờ ngươi theo giúp ta ngắm hoa về, ta lại cùng ngươi xử lý công việc." Đàm Chiêu Quân thực đầy nghĩa khí vỗ ngực.

Tưởng tượng Nhị đệ cùng Tam đệ thấy số sổ sách này chuyển trở lại khi đó có thể sẽ có biểu tình gì, Doãn Thức Câu liền không nhịn được muốn cười. "Thức Kiêu hội phát cuồng, ta xem chúng ta nên nhanh chóng xuất môn đi."

"Giang Dung, nhanh chút thay trang chủ chuẩn bị." Đàm Chiêu Quân vui vẻ nhảy dựng lên, thấy Giang Dung vừa vặn trở về, lập tức phân phó."Ta cũng quay về Hà viện chuẩn bị, một khắc sau gặp tại cửa Hạnh viện."

"Tốt." Nhìn theo bóng dáng nàng nhảy nhót rời đi, Doãn Thức Câu tươi cười không ngừng.

Hắn biết hiện nay mỗi người đều vội vàng sứt đầu mẻ trán, ngay cả nàng cũng giúp đỡ mọi người, đã nhiều ngày cùng hắn không đi ra khỏi cửa, mà phương thức hắn bồi thường cho nàng cũng chỉ là hết bận rộn công việc, cùng nàng chơi cờ.

Cũng bởi biết như vậy cho nên cho dù trong lòng hắn đối với xuất môn vẫn cảm thấy không yên như cũ nhưng hắn vẫn đáp ứng nàng. Mà thấy bộ dạng nàng vui vẻ, cho dù biết lần này xuất môn chính mình sẽ trở thành chú mục tiêu điểm, thậm chí bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn cũng không quan tâm.

"Trang chủ, tiểu nhân giúp ngài thay quần áo." Giang Dung đang cầm xiêm y, từ sau khi gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên trang chủ ra trang, ngay cả hắn cũng khẩn trương lên. "Trang chủ xin yên tâm, tuy rằng bên ngoài không giống trong sơn trang khắp nơi đều sửa lại sườn dốc, nhưng tiểu nhân cao lớn khí lực nhiều, cho dù gặp bất cứ cầu thang gì, tiểu nhân vẫn hoàn toàn nhấc ghế đưa lên được."

"Ừ, vậy làm phiền ngươi, Giang Dung." Hắn gật đầu mỉm cười. Kỳ thật Giang Dung vốn là hộ vệ của hắn, sau khi gặp chuyện không may Giang Dung vẫn luôn tự trách ngày ấy không ở bên cạnh hắn, cho nên kiên trì lưu lại làm người hầu của hắn, bắt đầu chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn, đối với Giang Dung mà nói, thật sự là đại tài tiểu dụng (khả năng nhiều nhưng chỉ sử dụng một ít thật là lãng phí). "Đợi lát nữa Thức Kiêu chắc sẽ đi qua, động tác chúng ta nhanh lên một chút."

Không đến một khắc, một hàng bốn người chạm trán ở cửa vào Hạnh viện, chậm rãi từ cửa sau chuồn mất.

Cùng thời khắc đó, trong phòng ghi chép sổ sách đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó Doãn Thức Kiêu vọt ra, hướng Hạnh viện bay vút đến.

Chỉ tiếc, chậm một bước, Hạnh viện đã là vườn không nhà trống, không thấy bóng dáng một ai.

Chương 8.2

Hắn lập tức lại xông tới Hà viện bên cạnh, cũng không thấy Đàm Chiêu Quân cùng cái tỳ nữ kia của nàng.

Hắn nổi giận thuận tay chộp một người hầu ở Hà viện. "Người đâu?!"

"Tam thiếu gia là chỉ . . . Đàm cô nương sao?" Tỳ nữ xác nhận.

"Vô nghĩa! Nàng đâu? Có phải Trang chủ cùng nàng ở một chỗ hay không?"

"Đúng vậy, mới vừa rồi Giang Dung phụ đẩy ghế có bánh xe cho trang chủ, Thu Phong cũng đi theo, Đàm cô nương thì ở bên cạnh trang chủ, hai người nắm tay nhau thật chặt!" Tỳ nữ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, nhịn không được che miệng cười, đã quên tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm."Đàm cô nương nói Hoa vương Mẫu đơn ở Mai trang rốt cục nở hoa rồi, cho nên vừa rồi bốn người bọn họ từ cửa sau ra ngoài, muốn tới Mai trang nắm mẫu đơn."

Doãn Thức Kiêu nhất thời ngẩn ra. Đến Mai trang ngắm hoa?

Cho nên, đại ca ngồi trên ghế có bánh xe kia . . . ra cửa?!

Đàm Chiêu Quân a Đàm Chiêu Quân! Coi như ngươi giỏi!

"Tốt! Doãn Thức Kiêu ta thật sự phục ngươi rồi!"

Cho dù mùa mẫu đơn sắp kết thúc, nhưng khắp nơi hoa mẫu đơn vẫn còn nở rộ như cũ, trên đường các mỹ nhân người người đều cài hoa, ganh đua sắc đẹp, cử chỉ đấu hoa này thật là thú vị.

Kết quả, bọn họ không đến Mai trang ngắm mẫu đơn mà lại đi dạo trên đường.

Trong dự đoán, từng đạo ánh mắt có tò mò có kinh ngạc phóng lại hướng bọn họ, tất cả đều hướng về phía Doãn Thức Câu đi lại mà xem, đây là là lần đầu tiên bọn họ thấy thứ này, hơn nữa có người nhận ra Doãn Thức Câu, vì thế bắt đầu có người xì xào bàn tán, chỉ trỏ.

Doãn Thức Câu vẻ mặt kiên cường không chút thay đổi, Đàm Chiêu Quân cố tình như là không thấy gì hết, một tay lôi kéo tay hắn, thật vui vẻ thăm từng quầy hàng, thỉnh thoảng hơi gập người hỏi ý kiến của hắn, nàng cười tươi xinh đẹp, bộ dáng cùng đôi mắt đẹp đầy trông đợi dần dần hấp dẫn hầu hết tuyệt đại đa số ánh mắt hiếu kỳ khỏi trên người Doãn Thức Câu, tình huống này làm cho hắn rốt cục thoáng buông lỏng một chút.

"Ai nha! Đây không phải Thức Câu hiền chất sao?" Đột nhiên, một thanh âm vang dội truyền đến, ngay sau đó một người đàn ông trung niên gạt đám người hai bên đi đến trước mặt bọn họ. "Hiền chất, đúng là ngươi!"

Vẻ mặt Doãn Thức Câu vừa mới buông lỏng lập tức lại trở nên cứng ngắc.

Thanh âm căng thẳng, hắn khách khí chắp tay làm lễ. "Tư Mã tiền bối."

Tư Mã? Đàm Chiêu Quân chau mày, họ này có vẻ quen tai.

"Đã lâu không gặp ngươi, từ . . ." Tư Mã Thịnh mang vẻ mặt nhớ lại.

"Thức Câu, vị này là?" Đàm Chiêu Quân không nhanh không chậm ngắt lời người mới tới đang chuẩn bị bắt đầu nói "Nhớ năm đó".

"A? Cô nương này . . ." Tư Mã Thịnh lúc này mới chú ý tới nữ nhân đứng ở bên cạnh, nguyên là khi bị ngắt lời đang rất không cao hứng nhưng khi chăm chú nhìn lên, thật giật nảy mình a! Như thế nào có cô nương đẹp như vậy, dù cho kiến thức hắn rộng rãi, mỹ mạo giống như vậy vẫn hiếm thấy nha.

"Tư Mã tiền bối, vị này là hôn thê của vãn bối; Chiêu Quân, vị này là Tư Mã tiền bối, Tư Mã phủ là võ lâm danh môn thế gia, đối với giang hồ võ lâm có cống hiến rất nhiều." Doãn Thức Câu vì hai người giới thiệu, vẻ mặt khẩn trương có chút hòa hoãn trở nên tương đối tự nhiên.

"Vị hôn thê" ba chữ rơi vào trong tai mọi người, tiếng bàn luận xôn xao kia càng thêm vang dội .

"Vậy cũng thật là, không nghĩ tới hiền chất có thể có giai nhân này, thật sự thật đáng mừng." Tư Mã Thịnh cứng mặt nhưng lập tức lại khôi phục khuôn mặt tươi cười. "Đúng rồi, buổi trưa ta ở Thụy Thăng tửu lâu bày biện mấy bàn tiệc rượu, mời hiền chất nhất định phải đến, rất hân hạnh được đón tiếp." Tư Mã mở to miệng mời, từ trong ngực rút ra thiệp mời đưa cho hắn.

Doãn Thức Câu nhìn thoáng sơ qua nội dung thiệp mời. "Thì ra là tiệc mừng Tư Mã tiền bối có thêm kim tôn (cháu trai), chúc mừng tiền bối."

"Ha ha, đứa con chẳng ra gì kia cuối cùng cũng làm được một chuyện cống hiến cho Tư Mã gia!" Tư Mã Thịnh ha ha cười không ngừng, theo vẻ mặt đó có thể nhìn ra được đây chỉ là lời nói khách sáo, người con "không ra gì" kia luôn làm cho hắn phi thường hài lòng, vẫn rất lấy làm kiêu ngạo.

"Tư Mã tiền bối khách khí, theo phẩm chất bất phàm của Ấn huynh, Tư Mã tiền bối nên lấy làm kiêu ngạo mới đúng." Doãn Thức Câu cười nhạt đáp lời.

"Đâu phải, nếu không có sự cố kia, nhất định hiền chất so với Ấn nhi cũng có thành tựu, Ấn nhi cũng sẽ không có cơ hội cưới được Thủy Lăng . . ." Nói đến đây, biểu tình Tư Mã Thịnh đột nhiên có vẻ có chút xấu hổ, còn liếc Đàm Chiêu Quân liếc mắt một cái. "Không nói chuyện này, hiền chất nhất định phải tới biết không?"

"Đa tạ tiền bối, nhưng mà ..."

"Không có nhưng nhị gì hết, hiền chất không đến chính là xem thường ta!" Tư Mã Thịnh cường ngạnh ngắt lời của hắn.

"Việc này . . ." Doãn Thức Câu có chút khó xử, giương mắt nhìn vị hôn thê bên cạnh. Hắn thì không sao cả nhưng nếu nàng không bằng lòng, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng. "Chiêu Quân?"

"Ngươi làm chủ là được." Đàm Chiêu Quân lộ ra một cái mỉm cười xinh đẹp, nếu hắn sẵn lòng trước mặt mọi người tôn trọng nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ cho hắn mười phần mặt mũi, hơn nữa . . .

"Tư Mã" hơn nữa tên "Ấn" này, gợi lên trong trí của nàng, không phải là người cặp song sinh kia tức giận đến nghiến răng ngứa, nói chính xác là đối thủ một mất một còn của Doãn Thức Câu – Tư Mã Ấn đó sao?

Nếu nàng nhớ không lầm, vị tiền hôn thê của hắn gả cho người khác chính là Tư Mã Ấn.

Doãn Thức Câu chăm chú nhìn nàng, sau khi xác định nàng không có một chút miễn cưỡng mới gật đầu.

"Vậy vãn bối liền cung kính không bằng tuân mệnh." Hắn hướng Tư Mã Thịnh chắp tay, nhận lời mời của hắn.

"Thật tốt quá, như vậy vào buổi trưa, tại Thụy Thăng tửu lâu, nhất định phải tới, ngươi cùng Ấn nhi cũng đã rất lâu không gặp rồi, hôm nay liền uống vài chén." Tư Mã Thịnh ha ha cười, sau vỗ vỗ vai hắn mới cười lớn rồi đi.

Nhìn bóng lưng Tư Mã Thịnh, đáy mắt Đàm Chiêu Quân hiện lên một tia ánh sáng lạnh.

Ý trong lời nói nam nhân kia làm nàng nghe xong rất không sảng khoái, cái gì gọi là "Nếu không có sự cố kia, nhất định hiền chất so với Ấn nhi cũng có thành tựu"? Này không phải muốn nói, nhi tử nhà hắn so với Doãn Thức Câu là thành công sao?

Hừ! Đúng là một con chồn!

Còn có, cái "Thủy Lăng" kia là vị tiền hôn thê của Doãn Thức Câu đi?

Bằng lời nói nửa chừng vừa rồi của con chồn kia mà nói..., nàng liền tin tưởng con chồn đó biết con của hắn cưới vị hôn thê của "hiền chất" hắn, như vậy cũng còn mặt mũi mời "hiền chất" đi uống rượu trăng tròn gì đó sao, rốt cuộc tồn cái tâm gì a!

"Chiêu Quân, làm sao vậy?" Phát hiện nàng mặc dù vẫn duy trì mỉm cười, nhưng đáy mắt tựa hồ có chút không vui, Doãn Thức Câu săn sóc nói: "Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ kêu Thức Hoa làm một cái lễ đi qua bồi tội, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình."

"Còn ngươi?" Nàng hỏi lại, cúi đầu xem xét hắn.

"Ta không sao cả, Tư Mã tiền bối là hảo hữu trước kia của cha ta, ta cùng Tư Mã Ấn cũng là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, nếu ra trang lại biết việc vui này, đi chúc một tiếng cũng là lễ nghi cần thiết." Hắn nói tự nhiên không có một tia miễn cưỡng.

Đàm Chiêu Quân nhíu mày nhìn hắn, không nói.

"Làm sao vậy?" Hắn rốt cục phát hiện có gì không đúng.

"Ngươi cùng Tư Mã Ấn . . ." Nói một chút, phát hiện quanh mình tầm mắt tò mò dò hỏi nhiều lắm, tất cả mọi người đều kéo dài lỗ tai muốn nghe nhiều chuyện mới nhất, mày nàng nhíu thành một đường chỉ nói: "Ta mệt mỏi, chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút."

"Vậy đến Phẩm Hương phường uống trà đi."

Một hàng bốn người tới cửa Phẩm Hương phường làm ăn thịnh vượng, nhìn thấy cầu thang ở cửa vào cao, Giang Dung lập tức tính đem cả người và ghế nâng lên.

"Khoan đã!" Đàm Chiêu Quân ngăn lại hắn."Ngươi vào mời quản sự ra."

"Chiêu Quân?" Doãn Thức Câu cũng không hiểu.

"Lần này nghe ta." Nàng mỉm cười với hắn.

Giang Dung lập tức đi vào Phẩm Hương phường. Chỉ trong chốc lát, quản sự Phẩm Hương phường liền vội vàng vọt ra, phía sau còn đi theo vài người giúp việc, tất cả đều mang vẻ mặt kích động, vừa nhìn thấy người bên ngoài quả thật là trang chủ bọn họ, đôi mắt của người quản sự già lập tức hiện hồng.

"Trang chủ, thật là ngài a! Tiểu nhân . . . tiểu nhân đã lâu không gặp ngài, người xem . . . tốt lắm, tốt lắm . . ." Thích quản sự kích động nói cũng nói không được đầy đủ.

"Thích lão, Thức Câu rất tưởng niệm ngài phao Tử Dương Mao Tiêm đâu!" Doãn Thức Câu mỉm cười vuốt cằm.

Lời của hắn lập tức làm nước mắt Thích quản sự tuôn đầy mặt, một bên lau nước mắt, một bên vừa khóc vừa cười nói: "Hôm nay tiểu nhân liền vì trang chủ tự tay phao một bình Mao Tiêm, trà xuân năm nay vừa chế xong, vừa vặn mời trang chủ đánh giá."

"Thích quản sự." Đàm Chiêu Quân rốt cục mở miệng.

Thích quản sự nghe tiếng, lúc này mới chú ý tới cô nương bên cạnh, này vừa thấy liền kinh ngạc nghĩ. "Này . . . vị này chính là phu nhân trang chủ tương lai?!"

"Đúng vậy, Thích lão, nàng chính là vị hôn thê của Thức Câu. Chiêu Quân, Thích lão là người xem ta từ nhỏ đến lớn, hắn pha trà là số một, lần khác mang chút Vân Đỉnh trà lại đây mời Thích lão phao một bình, ngươi sẽ phát hiện so với ngươi hiện nay uống sẽ dễ uống gấp đôi."

"Ta rất chờ mong." Nàng ôn nhu cười yếu ớt, nhìn ra được Thích quản sự này đối với Doãn Thức Câu là thật tâm yêu thương tôn kính.

Nàng cúi đầu nhìn một cái người bên cạnh, nhìn thấy hắn cũng vừa ngửa đầu cười với nàng, nàng hơi hơi đỏ mặt, vội vàng ngẩng đầu, nhìn tầm mắt bọn hắn hai người qua lại, Thích quản sự sau đó lộ ra tươi cười vui mừng.

"Thích quản sự, làm phiền ngươi tìm hai tấm ván gỗ dài tựa vào trên cầu thang, để trang chủ thuận tiện ra vào."

"Sao?" Thích quản sự hồ nghi, lúc này mới thấy chủ tử nhà mình ngồi trên một cái ghế kỳ quái. "Thật là một cái ghế kỳ lạ, như vậy quả thật rất thuận tiện!" Thích quản sự một bên khen, một bên phân phó người giúp việc tìm tấm ván gỗ.

"Đây là phu nhân thiết kế cho trang chủ." Giang Dung đặc biệt chỉ ra.

"Sao? Là do phu nhân thiết kế?! Phu nhân, ngài thật sự quá lợi hại, quá thông minh!" Thích quản sự dốc sức tán thưởng, cũng theo sửa miệng xưng phu nhân.

Thu Phong nhịn không được cũng bùng nổ."Tiểu thư là không ngủ không nghỉ mệt mỏi vài ngày đêm, vẽ vài trăm bức vẽ, rốt cục cuối cùng mới hoàn thành đây này." Những ngày kia làm nàng đau lòng muốn chết, nhưng tiểu thư cố tình không cho nàng nói.

"Thu Phong!" Đàm Chiêu Quân trừng mắt nhìn tỳ nữ liếc một cái.

Doãn Thức Câu nắm chặt tay nàng, nàng lập tức cúi đầu nhìn hắn trấn an."Mới không như Thu Phong nói khoa trương như vậy, đừng nghe lời nàng."

"Người ta mới không nói bậy đâu . . ."

"Ngươi muốn ta đuổi ngươi trở về sao?" Nàng nhẹ giọng uy hiếp, cộng thêm một cái mắt lạnh.

Thu Phong quyết môi, không dám nói nữa .

"Đến đây đến đây, tấm ván gỗ đến đây!" Nhóm người giúp việc mang hai tấm ván gỗ chạy trở về.

Đàm Chiêu Quân chỉ huy bọn họ đem tấm ván gỗ y theo độ rộng ghế dựa dọn xong để ổn, lúc này mới bảo Giang Dung đem người đẩy mạnh lên.

Giang Dung dễ dàng đem ghế có bánh xe đẩy lên cầu thang, quả nhiên so với vận khí di chuyển cái ghế thoải mái hơn rất nhiều, tin tưởng trang chủ ngồi trên cũng có vẻ thoải mái.

"Thích quản sự." Đàm Chiêu Quân chưa cùng đi vào, ngược lại lại gọi Thích quản sự. "Làm phiền Thích quản sự y theo độ rộng như vậy, dùng đá tạo một cái sườn dốc, độ dốc tận lực nhỏ một chút, nếu không gian không đủ, có thể làm thành hình cung, hướng bên cạnh kéo dài . . ." Thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, giống như càng nghe càng không hiểu nàng đang nói cái gì, trong lòng nàng khe khẽ thở dài, bất quá vẫn là cười nói: "Thôi như vầy, sau khi ta trở về sơn trang sẽ vẽ một bức thiết kế sai người đưa lại đây, đến lúc đó làm phiền Thích quản sự mời người làm theo, nếu ra vào dễ dàng, sau này trang chủ sẽ thường thường lui tới." Cuối cùng, nàng bỏ ra mồi câu.

"Vâng, tiểu nhân nhất định lập tức mời người cải biến!" Thích quản sự lập tức kích động đáp ứng.

Lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, nàng lúc này mới theo quản sự đi vào. "Vào đi thôi, trang chủ chờ Thích quản sự phao trà ngon."

Đợi vào trà phường, bọn họ chọn một góc yên lặng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, Thích quản sự lập tức đi xuống chuẩn bị, nhóm người giúp việc lập tức đưa đến một cái bình phong, vì bọn họ làm một cái phân cách với bên ngoài, làm cho không gian bọn họ trở nên riêng tư.

"Cám ơn ngươi." Đàm Chiêu Quân đột nhiên nói.

Doãn Thức Câu vẻ mặt nghi hoặc. "Vì sao cảm tạ ta?"

"Cám ơn ngươi vừa mới ở ngoài cửa buông tay để cho ta xử lý." Hành vi của hắn cho mọi người một cái ý tứ rõ ràng, chính nàng nói chuyện rất có phần lượng, có thể làm chủ là trang chủ phu nhân.

Doãn Thức Câu ngượng ngùng nghiêng mặt, không tự giác lại thay đổi giọng điệu.

"Ta chỉ là không hiểu ngươi muốn làm cái gì, mới không nói chuyện."

Nàng buột miệng cười. "Doãn trang chủ, ngươi lại như vậy nữa, tự nhiên nhận lòng biết ơn thật khó khăn sao?"

Hắn thẹn thùng, "Muốn nói tạ, cũng là ta nên tạ ngươi, ngươi làm cho ta rất nhiều . . ."

"Tốt lắm." Đàm Chiêu Quân ngắt lời hắn, cố ý làm bộ không được tự nhiên gãi gãi đầu."Ta biết cảm giác của ngươi rồi, như vậy thật sự làm cho người ta ngượng ngùng."

Doãn Thức Câu không khỏi bật cười, không hề kiêng dè những ánh mắt thăm dò xa cách nữa, buông lỏng xuống.

Thích quản sự chuẩn bị tốt trà cụ, tự mình pha trà cho bọn họ, chăm chú xem công phu thật đẹp, phao ra tới trà quả thực ngon hơn hẳn, sau đó hắn lại cùng Doãn Thức Câu nói chuyện phiếm trong chốc lát, bởi vì trong điếm bận rộn lại đi xuống làm việc.

"Thu Phong, ta biết ngươi không thích uống trà, không cần ngươi ở nơi này với ta, tự mình đi dạo một chút đi." Đàm Chiêu Quân nói, hướng Doãn Thức Câu vươn tay. "Túi tiền cho ta."

Hắn cũng không hỏi nhiều, cởi xuống túi tiền giao cho nàng.

Đàm Chiêu Quân cười như không cười liếc mắt nhìn hắn, mới mở túi tiền ra, móc mấy khối bạc vụn đưa cho Thu Phong.

"Cầm, muốn mua gì không cần khách khí, đây là Doãn trang chủ thưởng cho ngươi."

"A? Nhưng là . . . ta lại không quen nơi này sợ sẽ lạc đường . . ." Tiếp nhận bạc vụn, Thu Phong còn đang do dự.

"Giang Dung, ngươi cùng Thu Phong cô nương đi thôi." Doãn Thức Câu lập tức nói.

"Dạ, trang chủ." Giang Dung lĩnh mệnh, biết ở chỗ này trang chủ không cần hầu hạ.

"Đi thôi!" Đàm Chiêu Quân đẩy tỳ nữ nhà mình.

Chương 9.1

Rốt cục đem hai người ly khai sau, Đàm Chiêu Quân bưng chén lên, khẽ nhấp hớp trà, tầm mắt ở trên mặt Doãn Thức Câu lưu một vòng, nhìn thẳng mắt hắn nhợt nhạt cười.

"Ngươi có vấn đề muốn hỏi ta sao?" Nàng chủ động mở miệng.

"Ừ." Doãn Thức Câu gật đầu. "Chiêu Quân, ngươi biết Tư Mã Ấn phải không?"

"Từ miệng Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia nghe được một ít." Đàm Chiêu Quân cũng không giấu diếm. "Ta nghĩ ngươi đại khái cũng đoán được bọn họ nói cái gì, ngươi có muốn bổ sung không?"

Trầm mặc một hồi lâu hắn mới chậm rãi mở miệng.

"Ta cùng hắn vốn là bạn tốt, nhưng không biết bắt đầu từ đâu khi nào, hắn liền cạnh tranh mọi chuyện với ta, mặc kệ ta làm cái gì, hắn cũng sẽ làm theo, không thể không cùng ta bắt chước, cố tình . . ." Dừng lại, hắn không nói thêm gì nữa.

"Cố tình lại luôn không bằng ngươi, phải không?"

Hắn thở dài, xem như ngầm thừa nhận.

"Kết quả bởi vì dạng này, hắn càng căm thù ta, sau ta mới biết được là do cha hắn. Tư Mã tiền bối luôn cố ý lấy ta kích hắn, như vậy oán khí tích lũy theo năm tháng cuối cùng thành thù."

"Còn ngươi?" Đàm Chiêu Quân hỏi, Tư Mã Ấn nghĩ như thế nào không quan hệ đến nàng, nàng chỉ muốn biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nhất là sau khi Tư Mã Ấn đoạt vị hôn thê của hắn.

"Ta đối với hắn không cừu không oán."

Một tay chống má, Đàm Chiêu Quân nghiêng đầu liếc xéo hắn."Phải không? Vậy . . . Thủy Lăng thì sao?"

Hắn kinh ngạc nhìn nàng."Làm sao ngươi biết . . . cũng do bọn Thức Hoa nói?"

"Bọn họ không nhắc tới tên, do Tư Mã lão đầu vừa mới nói."

Hắn nhíu mi."Chiêu Quân, Tư Mã tiền bối là tiền bối danh vọng trong chốn võ lâm, ngươi không …"

"Thủy Lăng là vị hôn thê của ngươi." Nàng ngắt lời hắn, không muốn nghe hắn giảng giải lý lẽ.

"Là vị “tiền” hôn thê, vị hôn thê của ta họ Đàm tên Chiêu Quân." Tay hắn nhanh chóng cầm bàn tay mềm của nàng, không cho nàng rời đi hắn một chút. "Sau khi gặp chuyện không may nàng chủ động từ hôn, ta cũng không oán trách nàng, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra, nếu nàng thề sống chết không thể không gả ta, ngược lại ta mới phiền não, bởi vì ta vĩnh viễn không có khả năng thực hiện hi vọng của nàng."

"Nàng có hi vọng gì?"

"Nàng vẫn hi vọng ta có thể đi theo cước bộ cha ta . . ."

"Nàng hi vọng ngươi chết sớm?" Nàng ngạc nhiên.

Doãn Thức Câu nhịn không được. "Không phải, nàng hi vọng ta có thể đấu thắng vị trí minh chủ võ lâm, làm nàng trở thành minh chủ phu nhân."

"Nhưng ngươi lại xảy ra tai nạn xe ngựa ngoài ý muốn, không chỉ không thể đi được, cũng từ đó không thể luyện võ."

"Không phải, cho dù không phát sinh ngoài ý muốn, cũng không thể có thể." Hắn lắc đầu. "Bởi vì khi cha ta mất thì trước linh đường cha, ba huynh đệ chúng ta liền ở trước mặt mẹ thề, đời này sẽ không giao thiệp với giang hồ, mặc kệ việc võ lâm, bởi vậy cho dù ta không biến thành như vậy, cũng không thể hoàn thành hi vọng của nàng."

"Cho nên ngươi là tự từ bỏ, không có oán hận?"

"Đúng vậy."

"Vậy tại sao hai cái đệ đệ kia của ngươi lại nói, sau khi ngươi bị từ hôn còn tính mời vị tiền hôn thê đến phủ một chuyến, kết quả người ta đưa tới một phong thơ, làm ngươi bị đả kích trầm trọng, từ đó về sau chân không bước ra khỏi nhà, đưa ra quyết định suốt đời không cưới?"

Lúc này đổi Doãn Thức Câu ngạc nhiên. "Ta không có quyết định này, nếu không thì ngươi là gì?"

"Nói như vậy tốt lắm, vậy phong thư bị ngươi thiêu hủy viết những gì?" Chân không bước ra khỏi nhà là sự thật, lá thư này nhất định xúc phạm tới hắn!

"Sự tình đã qua, cũng đừng nhắc lại." Hắn không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, bởi vì thật sự đã qua.

Nàng cũng không ép hỏi. "Được rồi, ta không hỏi nội dung, chỉ hỏi ngươi còn để ý chuyện ma quỷ viết trong thư không?"

"Đã không thèm để ý." Hắn lắc đầu, mỉm cười với nàng. "Ta không thể phủ nhận, lá thư đó thật làm tổn thương người, câu chữ đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ của ta như cũ, thế cho nên lúc gặp ngươi, thời điểm biết yêu ngươi nhưng ta vẫn giẫm chân tại chỗ, nhưng bây giờ ta đã thoát ra, hiện tại ta có ngươi, như vậy đã đủ."

"Thật sự không thèm để ý nữa?"

Hắn cười. "Nếu còn để ý mà nói..., ta sẽ không muốn cưới ngươi, sẽ không ở đây."

"Xem ra công lao ta không nhỏ." Đàm Chiêu Quân ngạo nghễ ngẩng cằm.

Thấy bộ dáng nàng cố tình ngạo mạn thật đáng yêu, hắn nhịn không được cười."Không phải không nhỏ, mà toàn bộ đều là công lao của ngươi."

"Cho nên, cho dù lát nữa đến tiệc rượu mừng trẻ mới sinh, cũng sẽ không thành vấn đề phải không?"

Thì ra quanh co lòng vòng nói nhiều như vậy, là vì nàng đang lo lắng cho hắn!

Thật là khiến người ta cảm động.

"Sẽ không, Tư Mã tiền bối hắn …"

"Là một con chồn." Đàm Chiêu Quân tiếp lời. "Hắn là người khởi xướng, ở trong lòng nhi tử gieo xuống mầm mống oán hận ghen tị, còn giả mù sa mưa (ý nói giả bộ) nói cái gì “nếu không có sự cố kia, so với Ấn nhi hiền chất nhất định cũng có thành tựu ”." Nàng bắt chước giọng điệu Tư Mã Thịnh nói. "Ta không biết Tư Mã Ấn kia có thành tựu đến mức nào, nhưng ta không cho rằng cùng thế hệ ngươi hiện nay, có ai có thành tựu có thể thắng được Doãn trang chủ Bích Liễu sơn trang."

Doãn Thức Câu nghe vậy, trong lòng cảm thấy một dòng nước ấm áp, dòng nước ấm này theo máu chảy toàn thân, ngay cả hốc mắt cũng nóng lên .

"Ngươi như vậy. . . làm cho ta thật sự rất khó nghĩ ra, ta rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc ngươi tức giận." Hắn cố ý nói sang chuyện khác, cũng muốn giải quyết chuyện này.

Đàm Chiêu Quân quả nhiên giận tái mặt, hếch môi lên.

"Ngươi giỏi vẽ vời lắm phải không?" Nàng rốt cục nêu cho hắn biết.

"Có nhưng . . ." Một chút, trong lòng hắn hiện lên một chút bất an. Chẳng lẽ . . .

"Nghĩ ra rồi sao?" Nàng lạnh giọng, ngay cả ánh mắt đều che kìn một mảnh lạnh như băng.

Việc này Doãn Thức Câu phi thường xác định, nàng . . . thật sự rất tức giận.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy được sự tức giận của nàng, mà hắn, đời này cũng không muốn nhìn thấy nàng lại một lần nữa dùng ánh mắt lạnh như băng như vậy nhìn hắn.

"Chiêu Quân, ngươi . . . đã biết?"

Tránh tay hắn ra, nàng lạnh như băng nói: "Biết cái gì? Biết ngươi thích là mỹ nhân trong bức tranh kia phải không? Vẫn biết Đàm Chiêu Quân ta chẳng qua là vật thay thế cho một bức họa sao?"

"Không phải!" Hắn lo lắng biện giải.

"Ngươi dám phủ nhận ta và mỹ nhân ngươi vẽ đấy không giống sao?"
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .